XIN LỖI CHỒNG VÌ VỢ LÀ GIÁO VIÊN.
Xin lỗi chồng vì vợ là giáo viên
Cứ tưởng rằng con thuyền xuôi mát mái
Nhưng chồng ơi, tình đời sao ngang trái
Vợ giáo viên chồng cực đến trăm bề
Sáng đến trường giờ lên lớp lê thê
Vợ dạy hết lớp này sang lớp nọ
Trưa ở lại căn tin ăn tạm bợ
Con chẳng ai lo, lại đến tay chồng
Trưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòng
Đầu giờ chiều, lại lo đến tiết
Vợ hòa mình cùng trò yêu mải miết
Bài học chưa hoàn thành, trò đợi ngày mai
Hoàng hôn buông trên nẻo đường dài
Vợ chạy nhanh lên đường về tổ ấm
Ở nơi ấy chồng, con đang trông ngóng
Nồi cơm chiều đã toả nóng mắt cay
Chén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngay
Vợ lại phải soạn bài, mai lên lớp
Đổi mới, chủ đề, giáo dục chưa tính trước
Vợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo tra
Nửa đêm trường vợ mới trải mình ra
Người uể oải vì tháng ngày vất vả
Vợ giáo viên chồng "chẳng lo gì cả"
Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm con
Tháng năm qua cuộc sống vợ mỏi mòn
Thương chồng con nhưng biết làm sao được
Bởi yêu nghề thuở nhỏ từng ao ước
Vợ suốt đời bám đuổi một giấc mơ
Xin lỗi chồng vợ giáo viết vần thơ
Cùng chia sẻ và mong người thông cảm
Lỡ lấy vợ giáo viên người ơi, khổ lắm
Chẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy.
Thơ: Hồ Tịnh Văn.
Viết minh họa: Phạm Đức.
Khi mẹ là giáo viên
Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui
Đưa con đến trường những ngày quan trọng nhất
Khi con có niềm vui cũng là khi mẹ bận
Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.
Buổi tựu trường khai giảng đầu tiên
Mẹ thương lắm nhưng cũng thôi đành chịu
Áo mới, vở thơm con vẫn thường nũng nịu
"Mẹ đưa con đến trường, nay buổi học đầu tiên"
Con lớn dần, con cũng hiểu mẹ hơn
Biết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏi
Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi
Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.
Con thiệt thòi khi có mẹ giáo viên
Sớm, chiều, tối công việc bề bộn lắm
Như không có mẹ suốt một thời áo trắng
Bởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.
Nhưng con có mẹ như một người bạn thân
Mẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sách
Mẹ sẽ bên con cùng con vượt qua thử thách
Và mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình./.
Lê Thanh Hồng
Người Lái Đò
Suốt một đời đưa đón khách qua sông...
.jpg)
Ai còn nhớ người lái đò thầm lặng?
Vẫn ngược xuôi, dù gió mưa hay nắng!
Tiễn người đi... biền biệt chẳng về thăm?.
Vẫn lặng lẽ, bằng tất cả cái tâm...
Vì sự nghiệp trồng người đầy cao cả!
Đôi dòng thơ, thay cho lời cảm tạ...
Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe bình an.
Mong thầy cô... luôn hạnh phúc ngập tràn...
Nghĩa thầy trò suốt đời ghi khắc mãi!
Sau bao năm con trở về tìm lại...
Bến sông đây, người đưa đò giờ đâu?.
Dẫu thời gian... có làm bạc mái đầu...
Tình thầy trò chẳng bao giờ phai nhạt!
Bỗng trong lòng một nỗi buồn man mác,
Thầy cô đâu giữa trăm vạn nẻo đường?.
Thưa Thầy
Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
Tạ Nghi Lễ
Cô ơi
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
Thảo Thảo
Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Nguyễn Quốc Đạt